Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhóc “câm” chọc hồng trần


Phan_16

“…” Thu Anh Đào còn chưa nắm được quy tắc chèo bè gỗ, chỉ có thể nhích một bước lại chậm rãi cắm sào trúc xuống nước, tóm lại tốc độ tuy chậm rì rì nhưng cũng có thể đi về phía trước, nhưng sào trúc cầm trong tay thật sự so với trong tưởng tượng càng khó khống chế hơn, không đúng, nó là phi thường không nghe lời, ngươi muốn đi đông bè gỗ lại sang tây. Giờ phút này tâm tình du hồ không còn sót lại chút gì, nàng nhớ lại chuyến đi du lịch khi nàng chưa xuyên qua, lúc đó nàng còn buộc thuyền phu phải sang đông sang tây để đi thám hiểm, lúc này nàng mới cảm nhận được nghề nào cũng có trạng nguyên nha.

Mộ Giai Nam thừa dịp nghỉ ngơi mà sửa sang lại binh khí, ám khí, mặc dù hắn không đến mức sợ hãi Yến Hoàn Sơn, nhưng đối mặt với một nơi không biết gì vẫn là cẩn thận tốt hơn. Giờ phút này Mộ Giai Na, liền ngồi xổm xuống bè mà chà lau, lắp ráp Tế Thiết Liên

Khi binh khí hình thù kỳ quái bày ra trước mặt, Thu Anh Đào mới phát hiện Mộ Giai Nam rất giống như pháp sư, từ cổ tay áo liền lấy ra hơn mười loại ám khí, nhỏ thì có tú hoa châm, lớn hơn thì có chủy thủ, còn có vài thứ như thuốc nổ nữa, mặc dù không có uy lực như hỏa tiễn đại pháo, nhưng nàng cảm giác so với trang bị của bộ đội đặc chủng còn tinh nhuệ hơn, tóm lại làm người ta nhìn hoa cả mắt, chẳng trách hắn không sợ cái gì, chỉ cần mấy thứ này thôi, là có thể giết chết hơn trăm người rồi.

Đợi Mộ Giai Nam chỉnh lí xong mọi thứ, lại đem song đao vắt sau lưng, Thu Anh Đào mới chú ý tới trên ngón tay Mộ Giai Nam không đeo nhẫn bạc, mắt thường có thể nhìn thấy ngoài song đao thì chỉ có ánh vàng rực rỡ của “Tróc yêu cô” … Nàng không khỏi nhìn xuống phân nữa “ tróc yêu cô” còn lại trên cổ tay mình, tâm tình trở nên buồn bực, có lẽ thứ này cả đời nàng cũng không thể tháo ra rồi, nó giống như yêu nghiệt cùng nàng sống hết quãng đời còn lại.

Thanh âm nhạc khúc du dương lượn lờ, Thu Anh Đào ngẩng đầu lên…Nhìn thấy Mộ Giai Nam ngồi đưa lưng về phía nàng, quần áo giả hiệp khách không thể che dấu khí chất tao nhã của Mộ Giai Nam, hắn thảnh thơi ngồi trên ghế trúc thổi phiến lá, dưới bầu trời quang đãng, nước sông xanh biếc chảy xuôi, bè gỗ nho nhỏ thuận theo gió chậm rãi trôi đi, nơi núi non hùng vĩ tràn ngập phong cách cổ xưa, tao nhã và thanh bình, chim chóc trong tiếng nhạc giương cánh nhảy múa, mọi thứ hài hòa như một bức tranh sơn thủy.

Thu Anh Đào tự xem như mình đang thưởng thức một bức tranh đẹp, khóe miệng không tự chủ được khẽ nhếch lên, ít nhất trong lúc hắn quay lưng về phía nàng, nàng có thể không cần che dấu mà nhìn hắn, hình ảnh khắc sâu vào tâm trí, sẽ là một hồi ức đẹp của nàng. Thu Anh Đào rất muốn lớn tiếng nói chuyến đi này không tệ, cho dù kết quả có như thế nào, nàng cũng muốn giống như hiện tại, không cần lo lắng, mang theo tò mò và sợ hãi mà đến nơi thần bí, hưởng thụ hành trình thám hiểm, có lẽ nàng sẽ thất vọng mà trở về, nhưng những nơi nàng từng đi qua đều in sâu vào trái tim.

Mộ Giai Nam không mục đích nhìn thẳng phía trước, hắn giống như nhàn nhã thổi nhạc khúc, nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia phiền muộn, hắn không muốn nhìn chăm chú bóng dáng Ngưu Nữu Nữu, như vậy sẽ làm cho hắn có cảm giác nàng vừa gần vừa xa, khi hắn nóng lòng chạy đến gần, một lòng suy nghĩ mau chóng đến nơi, nhưng khi hắn sắp đến gần nàng, hắn lại hy vọng vẫn giữ khoảng cách như xưa với nàng. Ánh nắng chói chang nhưng không xâm nhập được vào lòng hắn, hắn muốn giống như trước, cô đơn, lạnh lùng. Chẳng lẽ, hắn vừa sinh ra thì đã định sẵn phải vì người khác lo lắng sao? Tự do tự tại mà sống lại là một loại hy vọng xa vời

Một lúc sau, từ việc chuyển động chậm rì rì, Thu Anh Đào cũng chèo bè gỗ chậm rãi vượt qua con sông dài đến trước cửa một sơn động, cửa động bao phủ một tầng sương khí, lộ ra một vòng băng hàn, hơi thở nguy hiểm. Mộ Giai Nam đứng dậy tiếp nhận sào trúc, đưa cho Thu Anh Đào một cây đuốc: “Đến phía trước ngồi đi.”

Thu Anh Đào nói sao nghe vậy, nàng giơ cây đuốc ngồi trở lại ghế trúc, khi bè gỗ tiến vào sơn động, vách động tí tách rơi xuống vài giọt nước, xung quanh xuất hiện khí lạnh. Thu Anh Đào giơ cao cây đuốc, thấy vậy vô số động vật lập tức bay xẹt qua trước mắt nàng, Thu Anh Đào sợ tới mức hai tay ôm đầu, tiện tay đem cây đuốc quăng xuống sông… Trong bóng tối giơ tay không nhìn thấy rõ năm ngón, càng làm nàng cảm thấy khủng hoảng hơn, nàng run run đi về cuối bè gỗ tìm kiếm Mộ Giai Nam, nàng vừa đi được hai bước đã bị Mộ Giai Nam ôm lấy…”Chỉ là Dơi thôi, đừng sợ.”

“…” Thu Anh Đào nhất thời một tay nắm lấy cổ tay áo Mộ Giai Nam, một tay che cổ, ma cà rồng sao?

Mộ Giai Nam đốt lên cây đuốc khác, đem sơn động tối đen chiếu sáng lên, chỉ thấy trên đỉnh sơn động dơi dày đặc, mà những con dơi này cũng vì bị kinh hách mà bay tán loạn, hắn cúi đầu nhìn xuống Ngưu Nữu Nữu, vốn định chế nhạo nàng vài câu, lại phát hiện nàng lạnh run cuộn mình lại… Mộ Giai Nam không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, trong tiềm thức hắn vẫn cho rằng lá gan Ngưu Nữu Nữu to hơn so với nữ tử khác, nhưng sự thật chứng minh nàng cũng là một tiểu cô nương mà thôi.

Mộ Giai Nam trầm mặc một lúc, phát hiện bè gỗ vẫn đang chậm rãi trôi đi, chứng tỏ dòng nước chảy xuôi, hắn gác sào trúc lên bè gỗ, ngồi xuống ôm Ngưu Nữu Nữu để nàng ngồi trên đùi, dùng bàn tay chống vào vách động dùng lực đẩy thuyền về phía trước… Hắn âm thanh mang đậm ý cười, vọng đi trong sơn động: “Thật lâu trước kia, có một tiểu cô nương sức mạnh như Trâu, nhưng lá gan so với chuột còn nhỏ hơn, nàng còn muốn làm nữ hiệp bênh vực kẻ yếu, ngươi đoán xem nàng là ai? Ha ha . ..”

“…” Không phải nàng, nàng chỉ là có một chút khẩn trương mà thôi, nhưng bè gỗ cũng không chắc chắn lắm, Thu Anh Đào không dám lộn xộn, càng không có lòng dạ đi phản bác, nàng hai tay che mặt, thành thành thật thật ngồi trên đùi Mộ Giai Nam… Nàng là bất đắc dĩ mới ngồi gần hắn, thật sự là như vậy.

Mộ Giai Nam vốn là Sơn Đại vương, đương nhiên không để ý lắm đến đám chim bay cá nhảy này, chỉ là có người bất ngờ xuất hiện cho nên mới dọa đến bọn chúng, hắn ngước lên nhìn những con dơi nói: “Chúng ta rất nhanh chóng ra khỏi đây, sẽ không thương tổn đến các ngươi…”

Thu Anh Đào thấy hắn ngây thơ nói chuyện với đàn dơi, nàng không khỏi liếc Mộ Giai Nam một cái, nghĩ đến cảnh hắn lãnh khốc vô tình giết người, thật làm người ta không rét mà run, hắn khi thì lãnh khốc khi thì chân thành đúng là làm cho người ta đoán không ra mà.

Mộ Giai Nam nghiêng đầu nháy mắt mấy cái với Thu Anh Đào, ra vẻ khẩn trương dặn dò: “Mau che mặt lại, dung mạo của ngươi sẽ dọa mấy con dơi mất.”

“…” Thu Anh Đào tức giận, nàng ngẩng đầu lên trên, đưa gương mặt ra triển lãm, nàng muốn chứng minh mình không xấu như vậy, đương nhiên nàng cũng không ý thức được hành vi ngây thơ của mình, đồng thời nàng cũng phát hiện những con dơi này thật ra cũng không đáng sợ .

Mộ Giai Nam không có ý tốt, cố ý giơ cao cây đuốc sợ hãi nói: “Mau nhìn mau nhìn, thật là ngươi dọa lũ dơi rồi a.” Trong lúc hắn nói chuyện, đám dơi như rất phối hợp che mặt tránh né ánh sáng.

Thu Anh Đào không hiểu là dơi chán ghét ánh sáng, nàng cực kì kinh ngạc mở lớn miệng, không tự chủ được sờ sờ khuôn mặt, chẳng lẽ mình bộ dạng rất xấu sao?

Nàng buồn bực cúi đầu vuốt phẳng góc áo, cái gì sợ hãi hay không sợ hãi cũng bị nàng sớm ra khỏi đầu… Ô ô, Mộ Giai Nam khẳng định hiểu được tiếng dơi, là hắn kêu lũ dơi đó che mặt lại a! Tên heo chó không bằng này lại nhẫn tâm chà đạp linh hồn bé nhỏ của nàng.

Sau khi ra khỏi sơn động, trước mắt bọn họ hiện ra con sông trắng xóa, đây chính là con sông có sương mù dày đặc trong lời người lái đò, tầm nhìn ngay cả một thước cũng không thấy, Mộ Giai Nam vận lực phân tán sương mù, chỉ thấy sương mù phần phật bay loạn xung quanh, Thu Anh Đào ngồi trở lại ghế trúc, Mộ Giai Nam sai nàng chú ý đường đi, bè gỗ chậm rãi đi vào sương mù, nàng không yên tâm, lấy ra một cái bánh bao lớn, vừa ăn vừa trừng to mắt nhìn chăm chú phía trước.

Chương 32: Bọn họ là đến kiếm chuyện

Mộ Giai Nam trong lúc tiến vào sương mù lượn lờ mới chú ý tới một chuyện, sương mù ở đây tuy nhiều, nhưng trong nước cá từ bốn phương tám hướng vẫn bơi tới, chứng tỏ nơi này được bao bọc bởi nhiều nhánh sông. Hơn nữa mực nước càng ngày càng thấp, nói cách khác, có thể có nhiều đường đi vào Yến Hoàn Sơn, mà những người từng đi vào đây có lẽ đã theo một đường khác mà trở ra, cho nên dân chúng hai bờ sông không nhìn thấy, họ cứ nghĩ những người đi vào Yến Hoàn Sơn, là có đi không về. Tất cả đều nói quá sự thật.

Thu Anh Đào nhìn chăm chú phía trước, trong tay cầm một nhánh cây dài dẹp đường, nàng không muốn bởi vì bất hạnh giữa sông lại xuất hiện hòn đá lớn cản đường, tất nhiên người và bè gỗ đều xong đời.

Bè gỗ đi được một lúc lâu cũng không phát sinh chuyện gì, tuy rằng không khí vẫn quỷ di như trước, Thu Anh Đào đưa mũi ngửi ngửi, cách đó không xa truyền đến một mùi ẩm ướt, mặt nước mơ hồ có thể nhìn thấy nhiều chỗ có màu xanh lục, nàng quay về phía Mộ Giai Nam báo cáo tình hình, Mộ Giai Nam đi đến đầu bè gỗ quan sát…” Phía trước chắc là có đầm lầy, ngồi yên đừng lộn xộn.”

Trong ấn tượng của Thu Anh Đào đầm lầy chính là một vũng bùn nuốt được người, trong TV thường có hình ảnh, một người vùng vẫy nửa ngày cũng không thoát khỏi đầm lầy, cuối cùng cả người chậm rãi bị chìm xuống… Xong đời.

Nàng khẩn trương cuộn mình lại, vì bảo trì thân thể vững vàng, nàng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Khi bè gỗ đi vào một thông đạo cực kỳ nhỏ hẹp, sương mù đục ngầu, tầm nhìn chỉ trong khoảng hai thước trở lại, trong đầm lầy lại không thể đốt đuốc, nếu không một khi bốc cháy, cả hai người bọn họ sẽ thăng thiên.

Thu Anh Đào thật không xứng chức hướng dẫn viên, nàng vừa thấy phía trước có một vật lớn cản đường, nàng chưa kịp thông báo cho Mộ Giai Nam thì bè gỗ và chướng ngại vật trước mặt đã đụng vào nhau, nhất thời phát ra tiếng động hai vật đụng nhau, âm thanh chấn động.

Thu Anh Đào lui về phía sau ngã ngồi bên chân Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam vội vàng cúi người ôm nàng, đưa ra bảo hộ sau lưng, vì hắn biết chướng ngại vật phía trước là con người…

Vật hình tròn giống khúc gỗ bị va chạm xoay tròn trong đầm lầy, giống như một tòa sen, mà người ngồi trên tòa sen vẫn vững như Thái Sơn, trong miệng lẩm bẩm: “Phía trước đã cùng đường, thỉnh hai vị thí chủ nhanh chóng quay lại, a di đà phật…”

“…” Thu Anh Đào nghiêng đầu nhìn về phía trước, một vị mặc trang phục hòa thượng khoanh chân ngồi trên tòa sen bằng gỗ, ánh mắt hiền hòa, nhìn dáng vẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, hắn trong tay cầm phật châu, thần sắc lạnh nhạt, sương mù lượn lờ nhìn rất giống Tiên nhân. Thu Anh Đào không biết người này từ đâu xuất hiện, trọng điểm là hắn bị bè gỗ va chạm mạnh như vậy, cư nhiên không chút sứt mẻ, hắn vẫn yên tĩnh ngồi đó tụng kinh, rõ ràng hắn muốn cản đường, ngữ khí tuy bình thản nhưng lại mang theo sự kiên định, người này lai giả bất thiện ( người đến không có ý tốt), chắc chắn hắn không phải người lương thiện.

Mộ Giai Nam tà tà môi cười: “Người xuất gia không nói dối, xem ra ngươi là hòa thượng giả rồi a…”

Hòa thượng không đáp lời chỉ mỉm cười, không thèm đáp lại chỉ tiếp tục tụng kinh, xem ra hắn muốn dùng sự tĩnh toạ để ép hai người họ quay lại.

Mộ giai nam không để ý đến chướng ngại vật cản đường, hắn khoanh chân ngồi xuống: “Nữu Nữu, ta đói bụng.”

Thu Anh Đào giật mình, cũng may nàng có chuẩn bị, nàng từ trong túi lấy ra mấy cái bánh bao và dưa chua đưa cho Mộ Giai Nam, nàng nghĩ rằng: Mộ Giai Nam đúng là thâm độc a, không đánh không mắng, hắn chắc là muốn cho con lừa ngốc đó đói chết đây mà! Nàng cũng chỉ có thể lý giải như vậy.

Bên tai quanh quẩn tiếng kinh, mà Mộ Giai Nam cũng không ngồi yên ăn bánh bao, khóe mắt hắn hàm chứa tia cười xấu xa, hắn quay người lại đối diện với Thu Anh Đào: “Ta kể cho ngươi nghe chuyện xưa… Có một tiểu hòa thượng bởi vì không chịu nổi phật gia tịch mịch đã xuống núi hoàn tục. Chưa được một tháng, hắn bởi vì không thể chịu được miệng lưỡi trần thế, lại lên núi. Nhưng lại không đến một tháng, hắn lại không chịu được tịch mịch lại xuống núi. Ba lần như thế, lão tăng liền nói với hắn, ngươi rõ ràng cũng không hoàn toàn muốn xuất gia, khoác áo cà sa, ngươi cũng không thật sự muốn hoàn tục, vậy thì ngươi hãy ở bên cạnh miếu thờ dựng một nơi ở bán trà đi! Sau đó, tiểu hòa thượng quả thực nghe lời, lấy vợ, lại dựng lên một căn chòi ở giữa sườn núi bán nước trà, cuộc sống rất nhàn hạ. Lão tăng chỉ dẫn đúng, người chỉ thích làm một phân nửa chuyện thì chỉ thích hợp ở giữa đường cản lối.”

“…” Thu Anh Đào trừng mắt nhìn, Mộ Giai Nam đang mắng tên lừa ngốc đó là kẻ chẳng ra gì sao?

Hòa thượng mở mắt ra, hắn làm sao có thể không biết nam tử này đang dùng phép khích tướng ép mình ra tay, nhưng trách nhiệm của hắn chỉ là chặn đường, không thể gây thương tốn đến người vô tội, cho nên hắn chỉ chớp mắt một cái, sau đó hai mắt liền nhắm lại. Bất quá hắn xác định nam tử này là người không dễ đối phó.

Mộ Giai Nam nhìn như không chút để ý, nhưng trong mắt lại ẩn chứa lo lắng, hắn hiểu rõ nếu đánh nhau tại đầm lầy này đối với bản thân hoàn toàn không có lợi. Mộ Giai Nam nhìn ra được khí công của hòa thượng này rất cao. Hắn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe chỉ có ý trào phúng hòa thượng một phen. Mộ Giai Nam muốn thư giãn gân cốt nên ngã người về phía sau, Thu Anh Đào cho rằng hắn không được khỏe, nàng vội vàng dùng bả vai đỡ cái ót của hắn…Mộ Giai Nam vốn định hoạt động gân cốt, hành động này của Thu Anh Đào không khỏi làm hắn giật mình, hắn nhướng mày nhìn chăm chú Ngưu Nữu Nữu chớp mắt một cái, sau đó vô liêm sỉ xem nàng như ghế dựa mà dựa vào .

Thu Anh Đào thấy hắn cũng không buồn ngủ hoặc khó chịu chỗ nào, chỉ là nhàn hạ nghỉ ngơi, bất quá nàng nghĩ đến một hồi ác chiến có lẽ không thể tránh, cũng lười so đo, mà tiểu hòa thượng nhắm mắt dưỡng thần cũng đình chỉ tụng kinh. Nhàn rỗi như vậy không bằng nói chuyện phiếm, nghĩ vậy, nàng đem hộp văn chương ra bắt đầu viết chữ, bởi vì có chuyện nàng còn chưa hiểu rõ, nàng đưa hộp văn chương đến trước mặt Mộ Giai Nam: sao không đeo nhẫn bạc? Lần trước ta xuất hiện ảo giác có liên quan đến chiếc nhẫn đó sao?

Mộ Giai Nam lười biếng dựa vào vai nàng, đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc nhẫn: “Ngươi nói cái này hả?”

Thu Anh Đào nhìn kỹ, xác định đúng là chiếc nhẫn này, chỉ là cảm thấy có chỗ không được tự nhiên, đường kính chiếc nhẫn so với trong tưởng tượng của nàng thì lớn hơn một chút, thì ra ngón tay Mộ Giai Nam to như vậy nha!

Mộ Giai Nam kéo tay Thu Anh Đào, tùy ý đeo vào tay nàng, sau đó xoay xoay chiếc nhẫn… Chỉ thấy chiếc nhẫn trên tay Thu Anh Đào đường kính bắt đầu nhỏ lại, chưa đến năm giây đã vừa khít vào tay nàng. Thu Anh Đào há miệng kinh ngạc, chiếc nhẫn này cũng quá thần kỳ đi, còn có thể tùy theo ngón tay từng người mà tùy ý biến hóa, cho dù kỹ thuật hiện đại ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không làm được. Nàng vừa định làm như Mộ Giai Nam xoay xoay chiếc nhẫn thì lại bị Mộ Giai Nam ngăn lại…” Chiếc nhẫn này bên trong còn chứa một cỗ khí kỳ dị, ta đã thí nghiệm thử rồi, nhưng cũng không có tác dụng như lúc trong mật thất, cách sử dụng như thế nào ta còn chưa biết được”

“…” Nguy hiểm như vậy mà hắn còn đeo lên tay nàng sao? … Thu Anh Đào thật cẩn thận muốn tháo nhẫn ra, nàng cố gắng hai ba lần nhưng không tác dụng, lúc này Thu Anh Đào mới phát hiện, Mộ Giai Nam trong lúc vô ý đã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của nàng… Ngón áp út là tượng trưng cho tình yêu, Mộ Giai Nam khẳng định là không biết điều này.

Mộ Giai Nam thấy nàng thần sắc quái dị, không khỏi ha ha cười: “Lúc nào cũng có thể tháo ra, ta biết cách tháo, ngươi tạm thời cứ đeo đi, có lẽ có thể phát huy chút tác dụng”. Hắn hạ mắt nhìn về phía trước, không tự chủ được đem suy nghĩ trở về tình cảnh tháo nhẫn bờ sông ngày đó, hắn khóe miệng hơi hơi cong lên, hắn vốn tự nhận sẽ không bị nhi nữ tình trường làm phiền, cho nên cũng xem nhẹ bản thân hắn chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân bình thường.

Thu Anh Đào chậm rãi gật đầu, ánh mắt không khỏi dừng trên ngón áp út… Cô gái nào cũng đều có ước mơ, nàng cũng từng vô số lần ảo tưởng là có người sẽ đeo cho mình chiếc nhẫn tượng trưng tình yêu, mặc kệ là nhẫn kim cương hay một chiếc nhẫn ven đường không đáng giá tiền, nàng tin tưởng giá trị tình yêu không phải ở chiếc nhẫn kia, chỉ cần nàng đeo nhẫn, chứng tỏ nàng chấp nhận nam nhân đó, lúc còn sống chưa được trãi qua, sau khi xuyên qua cũng không được như nguyện, không lẽ nàng đã định sẵn là không thể có được tình yêu chân chính?

Mộ Giai Nam nhìn chăm chú tiểu hòa thượng một lát, con ngươi chuyển động cúi người nói nhỏ với Thu Anh Đào, Thu Anh Đào nghe xong nhất thời trừng mắt to như muốn xác định lại.

Mộ Giai Nam kiên định nháy mắt mấy cái, Thu Anh Đào nhếch miệng cười, cuối cùng cũng có chỗ cho nàng phát huy, Mộ Giai Nam thật tài nha, hắn vậy mà biết nàng có mang theo bộ vẽ tranh a. Nàng đem giấy Tuyên Thành trải trên ghế trúc, nhìn hòa thượng liếc mắt một cái, thật ra nàng có nhìn hay không cũng không ảnh hưởng gì, nàng hưng trí bừng bừng bắt đầu vẽ tranh, cái gọi là truyện tranh, đầu tiên phải hiểu rõ đặc thù nhân vật, lấy hình vẽ thể hiện nội dung câu chuyện! Nàng tuy không có tài hội họa, nhưng muốn vẽ ngũ quan con lừa ngốc kia cũng không thành vấn đề, hắc hắc.

Sau khi bức vẽ hoàn chỉnh, nàng liền đưa cho Mộ Giai Nam xem trước… Mộ Giai Nam chưa bao giờ thấy bức tranh nào xấu xí như vậy, thậm chí so với suy nghĩ của hắn còn xấu hơn, xem ra là hắn đánh giá quá cao Ngưu Nữu Nữu rồi, hòa thượng trong tranh như “Tinh Tinh” bị trọc đầu, mắt có, mũi heo, miệng thì nhăn nhúm, bởi vì trên đầu không có tóc, nàng liền vẽ mấy vòng sáng lên phía trên (ta nghĩ là hào quang á). Hình dáng cụ thể xin mời tham khảo mấy viên thịt viên a, tứ chi thì xin tham khảo tứ chi người máy ,tòa hoa sen thì bị nàng vẽ giống như ống nhổ.

Mộ Giai Nam nhịn không được ách ách cười: “Mau đưa cho hòa thượng ca ca xem tác phẩm của ngươi”

Thu Anh Đào tràn đầy tự tin gật gật đầu, sau đó đem ái mộ mãnh liệt đem bức tranh đưa đến trước mặt tiểu hòa thượng… Tiểu hòa thượng cảm thấy ánh sáng trước mắt bị che đi, mặt không chút thay đổi mở hai mắt… Hắn đầu tiên là sợ run chớp mắt một cái, nhất thời buồn bực đem bức tranh quăng xuống đầm lầy. Phải nói, sau khi hắn bị Mộ Giai Nam và Thu Anh Đào năm lần bảy lượt nhục nhã, hắn hiển nhiên đã mất hết kiên nhẫn, chỉ thấy tiểu hòa thượng bỗng nhiên đứng lên tòa sen, trong mắt bắn ra một tia không hờn giận: “Nếu nhị vị thí chủ không hiểu rõ đạo lý “biết khó mà lui”, đừng trách bần tăng đắc tội !”

Mộ Giai Nam chờ hắn ra tay quả thật rất lâu rồi, tiểu hòa thượng cũng chỉ là người trẻ tuổi, định lực không đủ tự mình làm loạn trận tuyến a… Mộ Giai Nam nhảy người đến trước bè gỗ, tà mị cười, đưa tay ra nói: “Nếu bổn thiếu gia đánh ngươi rơi xuống đầm lầy liền chấm dứt tại đây.” Lời còn chưa dứt, hắn đã cùng hòa thượng đồng thời bay lên trời, hai người tức khắc trong sương mù mà giao chiến.

Thu Anh Đào mở to mắt ngưỡng mộ nhìn thân ảnh nhanh như thiểm điện trước mắt, hai người trong quá trình đánh nhau đều mượn những vật nhô lên trong đầm lầy làm điểm tựa, nàng không biết tòa sen của hòa thượng có rắn chắc hay không, tóm lại Mộ Giai Nam rơi xuống rất nhẹ, cơ hồ không gây ra chấn động lớn… Bọn họ thật lợi hại a, nói đánh là đánh, giống như một bộ phim cổ trang xuất sắc vậy.

… Trãi qua một trận loạn chiến, chỉ nghe “bùm bùm” một tiếng, Mộ Giai Nam mũi chân nhẹ nhàng dừng trước bè gỗ. Tiểu hòa thượng lần đầu thất thủ, đầm lầy không giống như đầm nước, rơi vào trong đó không dễ thoát ra, hắn không kêu không gọi, trong đầm lầy cố sức giãy dụa muốn thoát ra, khi ngón tay hắn đụng tới một cây sào trúc, không rảnh tự hỏi, nhanh chóng nắm lấy, sào trúc tựa hồ tương trợ, sào trúc đột nhiên hướng nhấc lên kéo cả người hắn ra khỏi đầm lầy, sau đó vững vàng đặt trên tòa sen…

Hòa thượng cả người đầy bùn đất, bộ dáng chật vật, hắn nhìn chăm chú địch thủ, phát hiện địch thủ trên vai vác một cây sào trúc, hướng hắn không nóng không lạnh nhẹ cười. Tiểu hòa thượng mặc dù trong lòng có không phục nhưng chung quy hắn cũng thật sự không đánh lại địch thủ, hơn nữa người này không chấp nhất chuyện mình cản đường mà ra tay tương trợ, Tiểu hòa thượng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, dùng phật lễ cúi đầu: “Bần tăng chỉ là người canh giữ Yến Hoàn Sơn cửa thứ nhất, thỉnh hai vị thí chủ cẩn thận một chút…” Nói xong, hắn tránh sang một bên nhường đường, thầm nói như nhắc nhở Mộ Giai Nam: “Yến Hoàn Sơn có năm cửa, trước mặt cón nhiều khó khăn, thiện tai thiện tai…”

Mộ Giai Nam ngẩn ra, khi bè gỗ đi ngang qua hòa thượng hắn ôm quyền hành lễ: “Cảm tạ.”

Thu Anh Đào cười tủm tỉm đưa ra một chiếc khăn tay nhỏ, tiểu hòa thượng không khỏi sửng sốt, tiếp nhận khăn tay hướng Thu Anh Đào cảm tạ. Khi hắn mang tâm tình cảm kích mở khăn tay ra thì… Phát hiện trên khăn tay trắng noãn vẽ bức tranh, hình vẽ giống với bức tranh vừa rồi, cả hai bức tranh đều xấu xí dọa người, còn có lời khen tặng: hy vọng ngươi thích, hì hì. . . .

“…” Tiểu hòa thượng nhìn chăm chú bóng dáng bọn họ đi xa, mắt nhắm lại, người xuất gia không thể sát sinh, a di đà phật.

Chương 33: Giống như đánh tiểu quái thú

Mộ Giai Nam và Thu Anh Đào không nhanh không chậm tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng trước khi trời tối cũng tìm được đất liền, Thu Anh Đào bước vững chắc trên mặt đất, không khỏi mở miệng hít sâu một hơi. Đầm lầy mang nhiều chướng khí, bao phủ toàn bộ Yến Hoàn Sơn, cũng vì vậy mà Yến Hoàn Sơn bao trùm bởi một tầng thần bí. Cho nên khi bọn họ đặt chân lên đất liền, thì có thể thấy được rừng núi nguy nga đứng vững, bên cạnh đó xung quanh sương khói lượn lờ, Yến Hoàn Sơn quả nhiên danh phù kỳ thực ( danh hiệu xứng với thực tế).

Mộ Giai Nam cũng không nhàn hạ như nàng, hắn con ngươi đen đảo xung quanh bốn phía, nếu tiểu hòa thượng đã nói Yến Hoàn Sơn có năm cửa, như vậy tất nhiên còn có bốn cửa phải vượt qua, cửa thứ nhất mặc dù không tính là khó khăn, nhưng cũng không phải là đơn giản, có thể nghĩ phía trước nhất định có rất nhiều nguy hiểm đang chờ bọn họ.

Hai người vừa đi vào rừng rậm dưới chân núi, quả nhiên cửa thứ hai, ba xuất hiện. Nhưng không phải là cao thủ đi ra ngăn trở, mà là một tường đá dùng đá xây nên. Tường đá chỉnh tề, được nham thạch che lại, nhìn giống như sắp sụp đổ, nhưng lại kín không kẽ hở hơn nữa càng không có đường đi.

Kỳ thật Mộ Giai Nam muốn đẩy ngã tường đá cũng không phải là việc khó, nhưng bọn họ bị vây ở chỗ thấp, Mộ Giai Nam từ trên tường đá thử rút ra một khối đá, bên tai liền phát ra âm thanh tường đá sụp đổ, hắn lập tức đem khối đá trong tay nhét vào khe hở mới có thể bình ổn lại. Lại nói hai bên vách núi bị mây che phủ, trên thạch bích mọc đầy rêu phong, muốn leo lên không phải là chuyện dễ dàng… Nếu có thể tìm ra quy luật lấy từng khối đá ra thì có thể rời khỏi đây, nếu không tường đá chắc chắn sụp xuống đè chết những người xâm nhập bên dưới.

Thu Anh Đào ngước mắt nhìn bức tường đá cao gấp ba lần cơ thể nàng, bức tường nhìn như lung lay sắp đổ lại vững như bàn thạch, những khối đá được xếp đều nhịp, nhưng để xây được cao như vậy mà lại không dùng hồ (xi măng á) để gắn lại thì thật tài nha. Dù sao cũng là dùng từng khối từng khối mà xây, cũng không có khe hở nào, nàng có cảm giác người này không những tài giỏi mà còn rất kiên nhẫn nữa.

Mộ Giai Nam ngồi xuống bên cạnh tường đá tĩnh tâm quan sát….Hắn nhìn thấy tường đá trước mặt có một nơi có vẻ khá lỏng lẽo, người nào nhìn thấy phản ứng đầu tiên sẽ cho rằng đây là cửa vào, hơn nữa mặc dù bọn họ bị vây ở dưới thấp nhưng cũng không phải là không thể né tránh, nhưng người xây nên bức tường đá này chẳng lẽ lại khinh địch như vậy? Huống chi hắn cũng không biết rõ tình hình phía sau tường đá, hay thật sự người này quá rảnh rỗi đi thiết kế ra bức tường đá “nhàm chán” như vậy?

Mộ Giai Nam sau khi tự suy nghĩ, hắn bắt đầu kiểm tra số lượng hòn đá tại tầng dưới… Không nhiều không ít vừa đủ bốn mươi mốt viên đá, hắn bắt đầu suy tính, phán đoán.

Thu Anh Đào mang tâm trạng người bị vây nhốt, nàng ngồi một bên nhìn Mộ Giai Nam bận rộn, hắn còn thật nghiêm túc viết viết tính tính nữa chứ, lúc thì ngồi xổm xuống, lúc thì đứng lên, hết sờ đông rồi tới sờ tây. Phải nói, nàng đi theo hắn xem như là không cần động não cũng không cần lo lắng chuyện sống chết, hắn giống như một mình có thể xử lý, sau đó đem mọi khó khăn giải quyết dễ dàng.

… Sắc trời đã chuyển sang hoàng hôn: “Tốt lắm, hôm nay cơm chiều sẽ do ngươi giải quyết”. Mộ Giai Nam thu hồi một đám giấy tờ, lười biếng đứng lên đi về hướng chân núi.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .